Giảng giải Kinh Mālukyaputta
Mahāsi Sayādaw
Dịch Việt
Dhanapālaka
Trong số chúng ta có một số người bất đồng chính kiến, không thực hành Pháp cũng như không ủng hộ những người khác thực hành Pháp. Họ bác bỏ các phương pháp liên quan đến thiền, họ nói rằng mọi người đều nhận thức được hành động của chính mình, vì vậy không cần thiết phải ghi nhận bằng chánh niệm.
Mục đích của thiền là để ngăn chặn các phiền não phát sinh, kể từ thời điểm tâm thức sanh khởi khi các căn (giác quan) tiếp xúc với các trần (đối tượng của các giác quan). Hành thiền về những đối tượng chưa bao giờ được nhìn thấy hoặc nghe thấy trước đây là điều không thể. Những người bất đồng chính kiến, cố gắng chỉ trích phương pháp giảng dạy của Sư, cho rằng việc ghi nhận phồng xẹp ở bụng là không cần thiết. Điều này mâu thuẫn với những gì được dạy trong bài Kinh Mālukyaputta và Kinh Mahā Satipaṭṭhāna. Mọi người đều biết rằng mình đang thở. Sẽ là phi lý nếu nói rằng một người không nên nhận thức chính hơi thở của mình.
Những ai nói rằng không nên hành thiền quan thân trên thân hoặc các bộ phận trên thân như đầu, tay chân hoặc bụng, là trực tiếp phản đối lời dạy của Đức Phật. Có lẽ điều này là do họ chưa bao giờ trải nghiệm tuệ giác sâu sắc. Khi thiền sinh thấy và ghi nhận các sắc (vật chất) bên trong thân, điều đó hoàn toàn phù hợp với lời dạy, “Rūpaṃ disvā patissato — ghi nhận các sắc ngay khi thấy.” Tương tự như vậy, thiền sinh phải thực hành chánh niệm trong khi xúc chạm theo đúng hướng dẫn, “Phassaṃ phussa patissato — ghi nhận các xúc ngay khi có xúc chạm”. Không nội dung nào trong Kinh điển Pāḷi và các Chú giải nói rằng đừng nên chú ý đến các hoạt động trên thân của chính mình. Tất cả các căn (giác quan), các trần (đối tượng của các giác quan) và thức đều bắt nguồn từ thân. Nếu ai cho rằng không cần phải ghi nhận các đối tượng sanh khởi nơi thân thì họ đã đi ngược lại lời dạy của Đức Phật. Còn những ai ủng hộ những tư tưởng nhưng vậy là họ đang thuyết giảng Tà Pháp (adhamma).
Dưới đây, Sư tóm tắt ngắn gọn phương pháp thiền minh sát:
“Hãy ghi nhận mỗi khi danh và sắc sanh khởi. Điều này sẽ giúp thiền sinh có được sự hiểu biết về nhân và quả của chúng. Cuối cùng, thiền sinh sẽ nhận ra ba đặc tánh vô thường, khổ và vô ngã. Bất cứ ai thực hành theo phương pháp này đều có thể chứng ngộ Niết-bàn.”
Bây giờ, Sư sẽ chỉ dẫn cho thiền sinh hành thiền trên các đối tượng của tâm làm sanh khởi tâm thức (hay các pháp do ý nhận thức).