WikiDhamma

Thư Viện Nghiên Cứu Phật Giáo


Con đem hết lòng thành kính đảnh lễ Đức Thế Tôn, 
Bậc A-la-hán, Chánh Đẳng Chánh Giác
Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammāsambuddhassa

Ja 308 Chuyện Con Chim

Chuyện Tiền Thân Đức Thế Tôn
Jātaka

Chương Bốn
Catukkanipāta

Phẩm Kāliṅga
Kāliṅgavagga

Ja 308 Sakuṇajātaka

Chuyện này do bậc Ðạo Sư kể khi Ngài trú tại Kỳ Viên về sự vô ơn của Ðề-bà-đạt-đa.

Cuối cùng, Ngài dạy:

– Chẳng phải chỉ bây giờ mà từ xưa kia, Ðề-bà-đạt-đa cũng đã tỏ ra vô ơn.

Sau đó, Ngài kể một chuyện đời xưa.

*

Ngày xưa, khi vua Brahmadatta trị vị xứ Ba-la-nại, Bồ-tát sinh ra là một con chim Gõ kiến sống trong vùng Tuyết Sơn.

Bấy giờ, có một con Sư tử, trong khi ăn mồi, bị một miếng xương mắc trong cổ. Cổ nó sưng lên đến độ nó không thể ăn gì được và đau đớn khôn cùng. Chim Gõ kiến đang kiếm đồ ăn, đậu trên một cành cây, trông thấy Sư tử và hỏi nó:

– Này bạn, cái gì làm bạn đau thế?

Nghe Sư tử bảo cho biết, chim nói:

– Bạn ạ, tôi có thể lấy cái xương ra khỏi cổ họng bạn nhưng tôi không dám chui đầu vào mồm bạn và sợ bạn ăn tôi luôn!

– Bạn ơi, đừng sợ, tôi sẽ không ăn bạn đâu. Xin bạn hãy cứu sống tôi.

– Ðược rồi.

Chim nói thế và bảo Sư tử nằm xuống một bên nó. Rồi nó nghĩ: “Ai biết được anh bạn này sẽ làm sao chứ?” Và để ngăn ngừa Sư tử ngậm miệng lại, nó cắm một khúc cây giữa hàm trên và hàm dưới Sư tử, thò đầu vào miệng con này rồi dùng mỏ gắp đầu mút xương. Cái xương rớt ra ngoài rồi mất đi. Gõ kiến rút đầu ra khỏi miệng Sư tử, lấy mỏ đập khúc cây cho rớt ra rồi nhảy lên đậu trên chóp một cành cây.

Sư tử được khỏi bệnh. Một hôm nó đang ăn một con bò rừng mà nó vừa giết. Chim Gõ kiến liền nghĩ: “Ta sẽ thử lòng hắn xem sao?”. Ðậu trên một cành cây phía trên đầu Sư tử, nó nói với Sư tử qua bài kệ sau:

“Ta đã giúp đỡ người,
Trong khả năng của mình,
Kính lễ chúa muôn loài,
Ta được chút gì không?”
“Akaramhasa te kiccaṁ,
yaṁ balaṁ ahuvamhase;
Migarāja namo tyatthu,
api kiñci labhāmase”.

Nghe thế, Sư tử trả lời bằng bài kệ thứ hai:

“Ngươi vào hàm của ta,
Kẻ săn đuổi, ăn thịt,
Giờ này ngươi còn sống,
Như thế đã đủ rồi.”
“Mama lohitabhakkhassa,
niccaṁ luddāni kubbato;
Dantantaragato santo,
taṁ bahuṁ yampi jīvasi”.

Chim Gõ kiến nghe thế, liền đọc thêm bài kệ nữa:

“Vô ơn không báo đáp,
Xấu hổ, không sửa đổi,
Với ai không biết ơn,
Phục vụ thật vô ích.
Akataññumakattāraṁ,
katassa appaṭikārakaṁ;
Yasmiṁ kataññutā natthi,
niratthā tassa sevanā.

Với ai ta đối mặt,
Pháp thân hữu không thành,
Không ác ý, ác khẩu,
Nhẹ nhàng, rời đi xa.”
Yassa sammukhaciṇṇena,
Mittadhammo na labbhati;
Anusūyamanakkosaṁ,
Saṇikaṁ tamhā apakkame”ti.

Sakuṇajātakaṁ aṭṭhamaṁ.

Nói vậy xong, chim Gõ kiến bay đi.

*

Bậc Ðạo Sư chấm dứt Pháp thoại và nhận diện Tiền thân:

– Bấy giờ, Ðề-bà-đạt-đa là con Sư tử, còn Ta chính là con chim Gõ kiến.