Nghèo khổ và mắc nợ,
Là đau khổ ở đời,
Nợ nần cũng như vậy,
Nghèo khổ bị nợ nần,
Tiêu dùng trong lo lắng.
Rồi bị người truy lùng,
Hoặc bị người trói buộc,
Trói buộc vậy là khổ,
Với người cầu hưởng dục.
Trong giới luật bậc Thánh,
Ai không có lòng tin,
Không xấu hổ, sợ hãi,
Tăng trưởng trong ác nghiệp.
Sau khi làm ác nghiệp,
Bằng thân, khẩu và ý,
Họ lại mong muốn rằng:
‘Chớ ai biết ta làm!’
Người ấy khéo che dấu,
Với thân, khẩu và ý,
Họ tạo nhiều ác nghiệp,
Đời này đến đời sau.
Kẻ độc ác, ngu si,
Biết ác nghiệp của mình,
Như người nghèo mắc nợ,
Tiêu dùng trong lo lắng.
Dù ở Làng hay Rừng,
Vẫn bị người truy lùng,
Với suy nghĩ đau khổ,
Sanh ra do hối hận.
Kẻ độc ác, ngu si,
Biết ác nghiệp của mình,
Bị rơi vào bàng sanh,
Hay trói trong Địa Ngục.
Trói buộc vậy là khổ,
Bậc trí được giải thoát,
Với tài sản đúng pháp,
Bố thí Tâm hoan hỷ.
Gia chủ có lòng tin,
Có được cả hai đường:
Lợi lạc trong đời này,
Và hạnh phúc đời sau.
Như vậy, này Gia Chủ,
Nhờ vào sự Bố Thí,
Công đức được tăng trưởng.
Trong Giới Luật bậc Thánh,
Những ai có lòng tin,
Có xấu hổ, sợ hãi,
Có trí, hộ trì giới.
Gọi là sống ‘Hạnh Phúc’,
Trong giới Luật Thánh Nhơn.
Hạnh phúc ấy thoát tục,
Vị an trú trên Xả.
Đoạn tận năm trói buộc,
Thường cố gắng, tinh cần,
Chứng đắc được Thiền Định,
Nhất tâm, tỉnh giác và chánh niệm.
Chơn thật, biết như vậy,
Đoạn tận mọi trói buộc,
Biết vậy, không bám chấp,
Chơn chánh tâm giải thoát.
Với chơn chánh giải thoát,
Đoạn tận sự trói buộc,
Nhân sanh khởi luân hồi,
‘Bất động ta giải thoát’,
‘Đoạn diệt mọi trói buộc.’
Đây trí tuệ vô thượng.
Đây hạnh phúc tối cao.
Không sầu, không uế nhiễm,
Đảm bảo và vững chắc,
Đây giải thoát tối thượng,
Khỏi hết mọi nợ nần.”
AN 6.45