1. Không tác ý hay tưởng nhiều đến trạng thái buồn ngủ, uể oải.
2. Hãy suy tư các pháp chơn chánh đã được nghe.
3. Hãy đọc tụng một bài pháp (bài kinh) đã được nghe, được thuộc lòng.
4. Hãy kéo hai lỗ tai và lấy tay xoa bóp tay chân.
5. Đứng dậy, lấy nước rửa mặt, nhìn về phía chân trời và các vì sao lấp lánh.
6. Quán tưởng an trú tâm vào ban ngày (dầu ban đêm hay ban ngày cũng quán là ban ngày).
7. Trú tâm đi kinh hành, nhận thức được những gì ở trước mặt và sau lưng, các căn hướng nội (thu thúc, kiểm soát các giác quan) và ý không hướng ngoại (không suy nghĩ lung tung bên ngoài).
8. Nằm dáng con sư tử, về phía hông bên phải, hai chân gác lên nhau, chánh niệm tỉnh giác, tác ý với tưởng thức dậy.
Đức Phật tán thán và không tán thán sự liên hệ
Không tán thán các vị xuất gia có sự liên hệ với các gia chủ. Vì người không phòng hộ, tâm dễ rời xa thiền định.
Tán thán các vị xuất gia có sự liên hệ với các trú xứ ít tiếng ồn, độc cư nơi thanh vắng, thích hợp cho đời sống thiền tịnh.
Trích AN 7.61 Ngủ Gục